Vùng Thất Sơn có tất cả 37 núi lớn nhỏ. Người ta gọi tên vùng này là Bảy Núi căn cứ theo 7 ngọn núi điểm ‘linh huyệt’ bao gồm Thiên Cấm Sơn (núi Cấm) cao nhất, ở trung tâm và 6 núi vây quanh là Ngọa Long Sơn (núi Dài) tượng trưng cho rồng, Bạch Hổ Sơn (núi Phú Cường) tượng trưng cho hổ (?), Nam Quy Sơn – quy, Phụng Hoàng Sơn (núi Cô Tô) – phượng hoàng, Liên Hoa Sơn (núi Tượng) – voi và núi Trà Sư (núi Két và núi Trà Sư) – kỳ lân.
Thiên Cấm Sơn từ xưa ‘hang núi ngậm mây, suối cong nhả ngọc, lại có những cây giáng hương,
tóc hương, cây cối xanh um, cầm thú béo mập. Phía đông có ruộng đồng bằng phẳng,
phía tây có hồ nước... Ngoài ra, còn nghe gà gáy dưới bóng trăng, chó sủa trong
hang động, cảnh huống yên hà ngoài thế giới vậy’. Từ mấy thế kỷ trước,
Thiên Cấm Sơn đã được khai phá, người Việt đến sinh sống, hòa nhập với người
Miên (Khmer) ‘khai thác nguồn lợi thiên
nhiên, lập vườn cây ăn trái, trồng hoa màu, tìm dược thảo, làm ruộng ở chân
núi, bắt cá vào mùa hạn ở các ao đìa...’
Đến đời cha và đời Thụy thì Thiên Cấm Sơn đã dần
vắng tiếng núi rừng. Phá mà thiếu xây, dùng mà thiếu giữ nên sơn lâm dần hao
mòn. Rừng núi đau, người dân Xóm Núi đau nhưng chỉ biết thở dài ‘thời thế, thế
thời, thời phải thế’. Đám trẻ con Xóm Núi buồn thênh, nghèo rớt, loanh quanh
bên ngoài đôi ba năm rồi về ôm ấp núi. Nhưng núi già mà không chết, núi có Giếng
Thạch Sanh, còn Hang ông Bác Vật; suối Thanh Long còn đó, dấu Chân Tiên nằm
kia; ông Bạch Hổ vẫn giữ rừng thì làm sao núi chết. Thụy và từng người Xóm Núi bao
đời nay đều tin rằng ‘có ông Bạch Hổ,
giữ núi hộ rừng, yêu ma quỷ quái, chẳng có ngại ngần’.
Tương truyền rằng, phía đông nam Thiên Cấm Sơn
có núi Bà Đội Ôm hoang vu hiểm trở, nhiều yêu tinh thú dữ, trên núi có con hạm
tinh chuyên ăn thịt người. Một ngày kia, con hạm tinh tìm đường lên Núi Cấm ăn
thịt sơn dân, vừa tới cửa núi thì bị bầy hổ núi Cấm vây quanh, 2 ông Hắc Hổ chặn
đánh con hạm tinh trên đỉnh Vồ Thiên Tuế. Con hạm tinh tu luyện thành yêu, biết
tà thuật, hóa phép làm cuồng phong đánh với 2 ông hắc hổ. Sơn lâm chấn động, điểu
thú tẩu tán, các tu sĩ tu luyện trên núi vây xem không dám đến gần. Giao đấu
nhiều giờ bất phân thắng bại, bầy hổ núi Cấm mấy trăm con vòng quanh trợ trận,
gào thét rung trời. Đến rạng sáng, bỗng có tiếng gầm vang dội, ông Bạch Hổ từ
hướng Đông Bắc vồ Thiên Tuế bất ngờ xuất hiện lao vào tấn công con hạm tinh,
hai ông Hắc Hổ lùi ra hai bên yển trợ. Chưa đầy một khắc sau, hạm tinh bị Ông Bạch
Hổ cắn đứt cổ, giết chết con hạm tinh và đẩy xác xuống khe sâu bên vồ Thiên Tuế.
Thiên Cấm Sơn yên ổn từ đó.
(Núi Bà Đội Ôm
- trên đỉnh có tảng đá to như đầu người phụ nữ đội cà ôm; con hạm tinh: giống
như hổ, chuyên ăn thịt người, xác chết, thịt thối)
Ông nội và những người lớn tuổi trong Xóm Núi bảo
Vồ Thiên Tuế có 3 hang hổ của Ông Bạch Hổ và 2 ông Hắc Hổ, ban ngày các ông đi
săn, chỉ buổi tối mới trở về nghỉ ngơi. Hồi học cấp 2, Thụy và mấy thằng lớn
gan lén theo triền dốc cheo leo hơn 10m xuống hang Ông Bạch Hổ ‘thám hiểm’.
Nhìn cửa hang sâu hút, tối om, không thằng nào dám vào, đứng bên ngoài ngó
nghiêng, ngửi ngửi mùi ‘khen khét’ đặc thù rồi thần hồn nát thần tính ù té chạy.
Cho nên nói, khẳng định lại lần nữa, không phải
sợ, mà là kính. Mà thôi, bảo sợ cũng được, dù sao chạy một đường dài như vậy...
ahhhhh.
Đến Vồ Bà, cánh tay hơi rã rời, Thụy buông lồng
sắt, ngồi trên mỏm đá ven đường đốt thuốc. Nãy giờ ‘vận động nhiều’ làm cánh
tay bị thương hơi ê ẩm. Gần 8h, văng vẳng đàng xa còn nghe tiếng suối Sư Bình
róc rách, mấy bóng dơi chớp qua dưới trăng bàng bạc. Càng lên cao càng lạnh, rừng
núi càng im ắng. Ba con chó nhỏ cũng mệt mỏi nằm ỉu xìu trong lồng.
Phục hồi xong, Thụy dụi tàn thuốc xách lồng đi
tiếp, chưa được ba bước thì Thụy nghe tiếng quạ inh ỏi. Quay lưng lại nhìn mấy
tàng cây gần suối Sư Bình từng bầy chim tao tác bay lên. “Hic, đên nay động rừng
hả trời?!” Thụy thầm nghĩ, chân không ngừng bước tiếp.
“Gràooo... Gràooo”
Lại có tiếng gầm vang lên, lần
này là mua một tặng một, 2 tiếng gầm gừ liên tiếp vang lên từ phía hồ Thanh Long. Ba con chó con lập lại trạng thái vừa qua
cách dây 15’, rúm ró trong lồng, lần này thì tiếng rên nghe “chít, chít” như tiếng
chuột kêu, chắc cũng giống như Thụy, đã lả người.
Trong đầu thoáng cân nhắc, Thụy dứt khoát xách lồng chó lên, một đường chạy thẳng về nhà, đặt lồng chó và hành lý trước cửa nhà, rồi quay đầu trở lại suối Thanh Long.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét