Mấy năm trước, ông Sáu Trực đi rẫy, thấy con khỉ con đỏ hỏn bị trăn quấn, cứu về chỉ còn thoi thóp một hơi. Ông Cả Phu thấy tội nghiệp bồng qua chỗ ông Năm Võng cầu y. Mất sức chín trâu hai hổ mới cứu sống nó khỏi tay Diêm gia gia. Nuôi hơn tháng nảy da nở thịt, lông tóc tốt tươi thì ông Cả Phu mới nhìn ra nó không phải là giống khỉ vàng hay khỉ đuôi dài núi Cấm mà là giống chà vá, chà vá chân đen...
Xứ này không có chà vá. Quê hương Tề Thiên nghe
nói tuốt ở đâu trên rừng già cao nguyên Lâm Viên, chỗ giáp ranh biên giới
Campuchia, không biết hà cớ gì nó lưu lạc đến nơi này. Giống chà vá bề ngoài hết
sức đỏm dáng. Tề Thiên lúc sáu tháng tuổi đã lộ rõ sự ‘sặc sỡ’ hơn người: đuôi
trắng, mình xám, vai và tay chân lông đen, có vết lông trắng ở mông, một vành
lông màu đen trên trán, râu quai nón dài màu trắng, cổ thì màu đỏ hung; lại mặt
suit, lại khoác măng tô, lại đeo khoăn choàng cổ, không gọi ‘đỏm dáng’ thì còn
gọi là gì?!
Cả xóm đều công nhận Tề Thiên ‘đẹp trai’ (đẹp khỉ)
nhất núi. Nhưng lần đầu tiên thấy mình trong kiếng tủ búp phê nhà bà Tư Hẹ, Tề
Thiên phùng mang trợn má nổi điên a. Từ trước tới giờ, tiêu chuẩn thẩm mỹ của
nó luẩn quẩn loanh quanh với hai giống loài khỉ vàng và khỉ đuôi dài, nên khi
nhìn thấy con khỉ có bộ dạng ‘kỳ cục’ trợn mắt kiếm chuyện với nó trong gương,
Tề Thiên liền nhặt đá chọi a chọi a chọi...
Phải biết rằng, tuy ông sáu Trực cứu Tề Thiên khỏi
miệng rắn, nhưng mỗi lần nó quậy phá gây họa, người ‘cứu giá’ đều là ông Cả Phu
nên ở trong nhà nó thân ông Cả Phu hơn cả. Tề Thiên ma lanh thôi rồi, nó biết ở
trong nhà ai quyền uy nhất, nếu tính chuyện ‘nịnh bợ’ cũng lựa chọn đối tượng 1
phát trúng phốc. Lại nói, ông thương cháu, nếu coi Tề Thiên là thế hệ F4 trong
nhà (như Thủy điệu và Thảo đen) thì nó thuộc đối tượng được cưng chiều số 1.
Vì vậy, kể từ khi ông Cả từ tốn dạy bảo nó nhận
thức cái con khỉ đỏm dáng trong gương là chính mình thì nó bắt đầu yêu thích coi
kiếng (soi gương). Trong nhà, ngoài Thủy điệu ra, thì Tề Thiên là người (khỉ)
soi gương nhiều nhất. Sáng sáng, trưa trưa, chiều chiều, hễ đụng dịp thì nó soi
gương. Sáng sớm soi gương; Thủy điệu hay Thảo đen tắm xong đứng trước gương chải
đầu, nó lại đu lên người soi gương ké; đi chơi ở đâu về là chui tọt vào nhà
trên nghiêng ngó mình trong gương... Có mấy lần nó soi gương ban đêm bị ông Cả
nạt không cho. Người lớn tuổi bảo soi gương ban đêm sẽ gọi ma vào nhà.
Lần nọ tết về thăm nhà, Thụy hết hồn khi thấy
con Tề Thiên đứng trước gương nhe hàm răng trắng bóng nghiêng cứu tìm tòi gì
đó. Thụy ngờ rằng nó xem kẽ răng có dính cọng rau muống/hay cọng hành gì đó hay
không dù hắn chắc chắn rằng buổi chiều nhà mình không có ăn rau muống và chả ai
cho con khỉ ăn hành là bao giờ.
Từ đó, hễ mỗi lần thấy Tề Thiên đứng trước gương
là Thụy lại len lén dòm coi (nhìn xem) nó làm gì và đúc kết ra mấy điều thú vị.
Một là con Tề Thiên không hài lòng với cặp mắt hơi xếch, nó hay kéo xệ đuôi mắt
xuống hay dùng 2 ngón tay banh mí mắt cho con mắt trợn to ra như chiêu Thảo đen
hay dùng để nhát ma Thủy điệu. Thứ nhì là nó cực kỳ thích cái đuôi của mình, 10
lần soi gương thì có 9 lần nó chải chuốt cái đuôi. Ai nói khỉ không có nhu cầu
làm đẹp là sai lầm à nghen. Mà kinh khủng hơn cả là Thụy hiện ra con Tề Thiên bắt
chước động của con người. Nó đứng thẳng ểnh ngực, chỉ tay vào thằng khỉ trong
gương khẹt khẹt bộ dáng giống y như ông nội đang mắng mấy đứa nhóc quậy phá
trong xóm. Nó đội cái thau nhựa rồi bước đi tha thướt như mấy bà cô đội cà om lấy
nước. Nó lại bắt chước anh Ba đánh săn mây, cầm roi vun vút múa, lần nọ còn mém
đánh trúng bà Sáu Trực, roi bị tịch thu chụm lửa rồi.
Ông nội cười khà khà phán ghẹo “Con này có tính
người, hiểu được học tập, bán cho đoàn xiếc được nhiều tiền đa” Cả nhà nhà cười
nghiêng, Tề Thiên tẽn tò không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chạy vội tới ôm chân
ông Cả Phu, nhảy tới nhảy lui.
Tề Thiên cũng hiểu được tôn ti, biết ‘kính lão
khi ấu’, lại biết thân sơ. Tỷ như chuyện đi đường, nó có thể nói hết sức tự
nhiên ngồi trên vai của anh Ba, anh rể, Thụy hay 2 đứa nhóc trong nhà đi khắp
núi khắp non, đầu làng cuối xóm. Nhưng khi đi núi với ông Cả Phu thì nó ngoan
ngoãn ngồi hoặc đứng trong gùi. Nó sẽ lẽo đẽo cách một khoảng theo sau ông bà
Sáu Trực đi rẫy, nhưng lại nắm tay nịnh nọt cùng đi với chị Hai, chị Ba đi lấy
nước trên Hồ Tiên.
Cứ như vậy, không biết tự
lúc nào, Tề Thiên giống như một thành viên chính thức của gia đình Sáu Trực.
Người trong xóm hay đùa gọi nó là cháu nội ông Cả làm anh Ba tức trợn trắng mắt
“Nó mà là con tui tui đánh ngày 8 giác”. Ông Cả lại cười hề hề lắt léo “Mày
đánh cháu tao, tao đánh đít cha mày a”. Ông Sáu Trực bắt đắc dĩ nhìn ông già
mình rồi trừng mắt thằng con. Anh Ba ngậm miệng. Thế!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét