Con Mai nhìn có vẻ là một đứa con (khỉ) gái nề nếp gia phong, mặc váy hồng phấn và không mặc quần (dĩ nhiên), leo trèo nhẹ nhàng, đi đứng khoan thai đúng như giới tính của nó. Nhưng chỉ có người trong nhà Thụy và con Tề Thiên mới biết nó dữ dằn cỡ nào. Nó nhận chùm dâu, bẽn lẽn cười nói-cám-ơn (nếu Thụy phiên dịch đúng như vậy), từ tốn bứt một trái, từ tốn đưa lên miệng, cắn, rồi bỗng nhiên bộc phát bản chất. Nó nó nhảy dựng lên, chí chóe liên hồi làm con Tề Thiên hoảng hồn tót lên trên cây nhãn ngồi cười khằng khặc.
Con Mai bứt mấy trái dâu còn lại ném a ném. Tề
Thiên né a né; chịu chết a, nó không dám hái nhãn ném lại, không thì tét đít với
ông Cả Phu. Con Mai càng ném càng hăng còn Tề Thiên thì càng né càng buồn bực, nó
loay hoay tìm thứ gì có thể làm đạn dược để ăn miếng trả miếng với con Mai. Đạn
tìm không thấy nhưng nó tìm thấy viện binh.
Binh pháp có dạy... e hèm, mà binh pháp cái khỉ
gì, nó là một con khỉ a. Nói chung là trong chiến tranh khi một bên bị một bên
đơn phương đàn áp không có sức kháng cự (vì thực lực kém, vì mất tiên cơ... gì
gì đó) thì tự nhiên là phải tìm và lôi kéo viện binh. Viện binh mà con Tề Thiên
nhìn thấy là cái ổ chim, bờm xờm, dơ hầy treo thấp chủm chỗ lùm mai sát mé hàng
rào. Còn cách lôi kéo viện binh hả? Dễ òm, vô cớ bị tấn công ai mà không điên
a.
Thấy được mục tiêu, Tề Thiên thay đổi chiến thuật,
một bên né tránh một bên thoăn thoắt quăng mình chuyền về mé tổ chim. Con Mai
chọi sướng tay rồi, hết trái dâu rồi tới mận rụng, nhặt nhặt, đuổi đuổi, ném
ném. Bỗng một tiếng thét khàn đục rít lên “Điệp!!!” Con Điệp lên sân khấu...
Anh Ba của Thụy từng nói “thiệt là xúc phạm tiền
nhân, thiệt là xúc phạm người mê cải lương, thiệt là xúc phạm hết sức...” khi lấy
tên nam nhân vật chính kinh điển đặt tên cho cái con quái quỷ, dữ dằn, hư thân
mất nết đó. Ah, con đó là con Điệp, hơn nữa là một con chim, con chim bìm bịp.
Số là anh em nhà Thụy không mấy thích giống chim
này, một phần bộ lông xấu xí, hôi hám, tiếng kêu trầm đục khó nghe, nhưng lý do
chính mà chúng nó bị tẩy chai lại hết sức hồn nhiên: tại sự tích con bìm bịp.
Hồi xưa, có nhà sư ăn chay, niệm phật lâu năm rồi vẫn chưa thành chánh quả. Bữa nọ ổng mới khăn gói (thật ra là cà sa, bình bát) lên đường tìm Phật ‘chất vấn’.
Trên đường đi nhà sư bị một tên tên tướng cướp ác ôn chặn đường đòi dánh cướp. Nhà sư mới từ tốn khuyên bảo tên cướp rằng mình tứ đại giai không, không có tài sản của cải gì, lại giảng kinh sám hối, giảng luật nhân quả, giảng lẽ luân hồi cho tên cướp nghe cả-ngày.
Tướng cướp ăn năn, buông đao quỳ xuống quy y, xin nhà sư nhận làm đệ tử. Nhà sư mới bảo “Con người ta tu cốt ở con-tim-chân-thực, nếu lòng con đã hối cải thì Phật sẽ biết tới. Ta không nhận con làm đệ tử được vì ta đang trên đường đi gặp phật tổ.”
Tên cướp nghe vậy khẳng khái nâng đao lên, vạch ngực lấy ra trái tim dâng cho nhà sư và nói “Con làm chuyện ác bao nhiêu năm, nay nghe thầy giảng mới ngộ ra, con đã ăn năn sám hối, nếu thầy gặp Phật tổ xin cho con gởi trái-tim-chân-thực của con cho người.”
Nhà sư muốn ngăn nhưng đã muộn rồi, mới chôn cất tên cướp, đọc kinh siêu độ rồi mang theo trái tim tiếp tục cuộc hành trình.
Qua một ngày, trái tim bắt đầu nặng mùi, nhà sư mới dùng lá cây gói kỹ lại mang đi.
Qua ngày thứ hai, trái tim thối rữa, mùi hôi nồng nặc, ruồi nhặng bu đầy, nhà sư vẫn kiên nhẫn mang đi.
Đến ngày thứ ba, trái tim sinh giòi bọ lúc nhúc, máu mủ chảy nhớp nháp, mùi thối huân thiên, nhà sư mất kiên nhẫn, oán mình oán người, giận hờn trong lòng thầm nghĩ “Tu gì thằng ăn cướp”, rồi tìm bờ lau lách um tùm ven sông vứt xuống trái tim.
Trái tim rơi vào trong nước, nổi lềnh phềnh, nước ngấm vào phát ra tiếng ‘bìm bịp, bìm bịp’.
Cuối cùng, sau nhiều năm, qua không biết bao nhiêu khó khăn gian khổ, một ngày kia, nhà sư cũng gặp được đức Phật.
Phật ca ngợi công đức của nhà sư đã làm từ trước, cuối cùng Phật mới hỏi “Trên đường con đến đây, có ai gởi gì cho ta không?”
Nhà sư ngẫm nghĩ lúc lâu mới nhớ ra “Thưa đức phật, trên đường đi có tên tướng cướp gởi một trái tim dâng cho người, nhưng con thầm nghĩ nó đã thối rữa sao có thể dâng lên cho đức ngài nên đã ném nó rồi.”
Đức Phật trầm ngâm thuyết “Mặc dù con tri đạo, hành thiện tích đức, công đức cao dày, nhưng chưa ngộ căn nguyên. Nay con về tìm trái tim kia, tìm được rồi tức thời thành chánh quả.”
Nhà sư tỉnh ngộ, bèn quay lại đường cũ, dọc bờ lau lách tìm lại trái tim mình đã vứt đi, mà nào có thấy.
Một ngày kia, nhà sư chết hóa thành con chim bìm bịp, chiếc áo nâu hóa thành màu lông trên lưng, luồn lách hết bờ lau này qua bờ sậy nọ nơi bến sông, đời đời kiếp kiếp kêu nước lớn nước ròng tìm lại cho được trái tim.
Vậy đó, anh Ba ‘con nhà nòi’ Miền Tây thứ thiệt,
ghét thứ-người-nói-không-giữ-lời, nên ghét loại chim bìm bịp. Mấy năm rộ phong trào
ngâm rượu thuốc chim bìm bịp với rắn, ổng còn lầm bầm “Cho mấy cha nhậu ngâm rượu
hết cho rồi, thứ gì vừa dơ vừa hôi”. Thảo-đen nghe ba nói, gật gù phụ họa “Ừm,
dơ thì phải hôi thôi!”. Ông Cả Phu vuốt đầu thằng cháu “Cha mày, biết gì mà nói
leo”. Anh ba trợn trắng.