Vừa xỏ đôi dép lào vào, bước qua thưa nội thì từ
ngoài cửa ba viên lông xù xông vào chồm lên chân Thụy ‘ăng ẳng’ kêu.
“Đám này
não ngắn thật, mới đó mà đã quên ‘nỗi kinh hoàng’ đêm qua, nhìn bộ dáng ‘sinh
long hoạt hổ’ này, ai có thể nghĩ tới cái đám ‘thỏ đế’ rúm ró đêm qua a”, hắn
khinh-ah-bỉ, khinh bỉ trong đầu, ngoài miệng hớn hở khoe khoang với ông nội:
“Nội, 3 con chó mun săn được không nội, con mua ngoài chợ Tịnh Biên”
Ông Cả Phu xoa xoa đầu thằng cháu, chặc chặc lưỡi
gọi đùa ba con chó,
“Được, được... chưng đeo dzớ, là chó nòi ah”
Người dân quê bảo những con chó bốn chân trắng
giống như đeo vớ (bít tất) là chó thuần chủng. Trước đây, khi nghe như vậy, Thụy
vẫn thường thầm xem-ah-thường-xem-thường, nhưng nghe ông nội khẳng định lại
thêm hôm qua được chứng thực về ‘siêu mũi – trăm ngửi trăm linh’ của 3 con bảy-phần-chó-ba-phần-thỏ
này, Thụy thấy cũng đúng a. Xem ra lời đồn dân gian cũng có 7 phần thực.
Ông Cả Phu ngồi xuống nhìn kỹ, lại xoa nắn bàn
chân, thắt lưng, lại vạch miệng của 3 con chó rồi vuốt râu hài lòng, chỉ vào
con từng con:
“Con chó mực này 4 mắt, có móng đeo, xoáy lưng
rõ ràng, khôn ngoan, có tài lãnh đạo”
“Con vá nâu, tai nhỏ, mũi (mõm) dài, lưỡi đốm, dữ
tính nhưng đánh hơi đại tài”
“Còn con này” ông nội túm túm cần cổ lông xù của
con vá đen “mỏ ngắn, ham ăn, chân ngắn, làm biếng, được cái bàn chân bè, chạy
trốn dai sức à”
Thụy phì cười. Con Mực nghiêm túc ngồi nghiêng đầu
nhìn ông nội. Con Nâu rụt lui núp sau chân hắn trốn tránh bàn tay của ông Cả
Phu, [lúc nãy ông-lão-này lại ‘vạch miệng’, lại ‘kéo lưỡi’ nó, lại ‘sờ hàm’,
tính bẻ răng chó của nó phải không ah? Phải không ah?]. Chỉ có con Đen là ngốc
ngốc hết nhìn Thụy lại quay sang ông Cả Phu, vẫy đuôi rối rít, ‘mặc người giày
xéo’ ah, eh ‘mặc người sờ mó’, há mồm ra gặm gặm bàn tay ông Cả Phu, đùa giỡn rất
chi là hăng say.
Thụy thầm nghĩ kinh bỉ nó, “Ông nội đang đánh
giá thấp cái phẩm chất con người (con chó) của mày ah, còn đùa hăng như vậy ah,
thần kinh ah, ngu ngốc hay sao ah.” Lại thầm khâm phục “Ông nội ‘phán’ cấm có
sai”
“Vậy thì chấp nhận số phận đi thôi. Con Mực-boss
làm trùm sẽ được theo ba chăn dê, học ‘giao tiếp’; con Nâu-thỏ-đế theo anh Ba
đi rừng, học ‘đánh hơi’; còn con Đen-gà-mờ sẽ theo ‘phò tá’ Thảo-đen và Thủy-điệu
– hai đứa cháu của Thụy – làm bạn cùng học cùng chơi” Trong đầu Thụy ‘thiên mã
hành không’ vạch ra luôn kế hoạch huấn luyện chó và sẵn tiện quyết định luôn cả
chính danh lẫn ngoại hiệu cho 3 con chó. “Đợt này anh Ba và ku Thảo tức điên
ah, ngoại hiệu trùng với con gâu gâu, Lâm-đen, Thảo-đen, Đen-gà-mờ, nha nha
nha, hahaha” Thụy tự nhiên bật cười thành tiếng.
Ông Cả Phu biết rõ tính thằng cháu chập chập,
không biết hắn lại đang nghĩ chuyện xấu gì ah [Phiền não, phiền não], bị ‘không
khí thoát tuyến’ lôi cuốn, ông vỗ vỗ vay thằng cháu, bôi hết mớ nước bọt của
con Đen lên áo Thụy, cười khà khà.
“Đi rừng với nội, lát xuống, nội dắt con đi thăm
ông Năm, sẵn nhờ ổng coi cái tay của con, hổng chừng vài bữa lại lành”.
Vợ chồng ông Sáu Trực cũng thức giấc. Bà Sáu
đang chuẩn bị nấu cơm đi rẫy, vừa cằn nhằn Thụy sáng sớm sương xuống mà không mặc
thêm áo khoác, rồi lại cái gì mà đi làm công việc nguy hiểm, rồi lại cái gì về
nhà má nuôi, má cưới dzợ cho, bla bla bla... nửa dụ dỗ nửa uy hiếp thăm dò cho
được nguyên nhân cái-tay-gãy.
Thụy ‘xanh mặt’, trong bụng giật thon thót “Chẳng
lẽ, mẹ nghi ngờ cái gì?!” Mấy hôm trước gọi điện thoại về nhà hắn chỉ lấp liếm
rằng “bị té gãy tay ở công trường, công ty cho nghỉ 1 tháng”, nghĩ rằng cái mặt
vẫn lành lặn y nguyên, cánh tay bị thương thì bó bột, mấy vết bầm trên người chỉ
cần hắn không cởi áo ra thì ai mà biết được. Ai ngờ, hắn không tính được bà Sáu
còn có chiêu điều tra khủng bố này nữa. Hôm qua vừa về đã bị mần cho một trận,
sáng nay lại tiếp tục, mẹ công lực thực thâm hậu a.
Mà bà Sáu Trực công lực thâm hậu thật, nhớ mấy
năm trước Thụy bị té xe, trầy trụa sơ sơ, hắn bôi nghệ suốt 2 tháng cho mờ dấu
sẹo để về quê dịp tết đỡ bị trúng chiêu ‘nhằn’ của mẹ. Ai ngờ về tới nhà, chào
ba mẹ xong chưa kịp ngồi xuống đã bị bà Sáu Trực chỉ chỉ vào môi trên của hắn, làm
một tràng “Mày mới bị té xe phải không con, tao nói rồi, lên xe là phóng như cô
hồn các đảng, đi đầu thai ah mày ah, mày dẹp dùm tao cái xe nổ bạch bạch, khói
mù mịt quỷ yêu của mày, công nhân viên chức đi làm mua cái xe nào cho lịch sự
đàng hoàng. Mày cởi áo (quần) ra cho tao coi còn trầy trụa chỗ nào nữa không,
Con ơi là con!!!”
Mẹ xuất chiêu, Thụy chỉ có ‘câm họng’ gật đầu nhận sai a.
Trong bụng còn xấm ức “rò ràng là coi kiếng (soi gương) thấy da mặt trắng-trẻo-nuột-nà
lắm rồi mà...”
Thụy giật giật tay ông Sáu cầu cứu. Ông Sáu đang
ngồi hút thuốc rê chờ nước sôi pha trà, nhìn hắn cười cười nói với hắn và bà
Sáu “Thôi, đi với nội, để mất công nội chờ, có chuyện gì nói sau”