Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

1. Sự cố



Tháng sáu mưa. Sáng-ưng ửng, trưa-nắng chang rồi bỗng nhiên trời xám xịt đổ mưa như được lên dây cót. Thành phố chật chội, mưa mặc mưa, người thành phố cũng như được lên dây cót. Đi làm, đi làm, đi về, đi về... đi chơi, đi học, hay đi đâu đó ngoài đường, mưa mặc mưa.

Mưa trên phim hoặc lãng mạn, du dương níu kéo đôi tình nhân sát nhau hơn; hoặc buốt giá, đau đớn trong nước mắt của một phân đoạn chia ly... và dù thế nào đi nữa thì trên phim mưa chỉ làm nền cho câu chuyện chứ chưa bao giờ là câu chuyện  (hay nhiều câu chuyện) như cơn mưa ngoài đời.

Mưa ẩm thấp, chật chội và ngăn cách. Mưa khu nhà giàu làm đường sáng choang, đèn long lanh, làm những đàn ô nhiều màu bung tròn xoe, dập dờn bên vỉa hè của những tòa cao ốc. Mưa khu nhà nghèo làm cống tắc, đường ngập, dòng xe cộ ồn ào bắn nước tung tóe lên lề đường. Đẹp đẽ và xấu xa hiện rõ lên trên bộ mặt của thành phố sau mưa. Mưa làm người lạc quan thấy đời như trên phim, đẹp tươi lãng mạn cùng tình yêu, mưa gột rửa, siêu độ cho những tâm hồn đớn đau, mưa tiếp sức cho những hoài bão dở dang, những ước mơ đã từng sụp đổ. Cũng là mưa, nhưng với những người “nông dân” ngụ cư như Thụy ở thành phố này hoàn toàn không như vậy.

Hắn đang đi chầm chậm đến bãi giữ xe sau giờ tan tầm, trong đầu thầm nghĩ đến một cách nói thông dụng gần đây “trời mưa người ‘nông dân’ phải làm gì?!” khẽ mỉm cười, nụ cười méo méo. Hơn 10 năm bám trụ thành phố mong-đổi-đời-mà-chưa-được, thằng-đàn-ông-30-chưa-gia-đình đôi khi chợt nghĩ ngợi về cuộc đời, về nhân sinh lan man, vấn vương trong đầu mấy vấn đề cao đàm khoát luận.

“Két!” một chiếc xe phanh gấp ngay sát mặt, “Đụ mẹ, đi đéo nhìn đường” rồi vù chạy.

Hắn giựt mình, ngốc ngốc nhìn theo bóng chiếc xe chạy qua, thậm chí chưa thấy mặt người xém bị mình “tông phải”. Chợt thấy từ góc đường một chiếc xe máy khác đang rồ ga, chạy nhanh về phía mình, một đồng nghiệp đang loạng choạng; trong đầu hắn lóe qua một ý nghĩ... Khi chiếc xe vụt qua trước mặt, hắn đưa tay chụp lẹ cái túi xách trong tay thằng ngồi sau xe. Chiếc xe trợt bánh, chới với rồi ngoặt lẹ vào một con hẻm, trước khi khuất bóng hắn thấy ánh mắt “khó tả” của thằng ngồi sau xe nhìn mình.

Mấy đồng nghiệp và người đi đường hớt hải chạy tới, xôn xao hỏi thăm, ‘tường thuật’ - “Giựt đồ!”; “Có sao không?”; “Lấy lại được rồi!”... Thụy đưa túi cho đồng nghiệp, hỏi thăm, an ủi một lúc rồi vào bãi lấy xe.

Trời nhá nhem. Mưa lất phất, hắn không măc áo mưa, lên xe phóng nhanh về “ổ chó” của mình. 10 năm sống ở thành phố này, hắn ở trọ quen mặt ở gần hết các khu “ngụ cư” đông đúc chật chội trong nội ô, dọn đến dọn đi, cuối cùng, cũng ổn định ở một khu-mới-nổi ít đông đúc hơn ngoài ngoại thành, đi về mất hơn 1 giờ chạy xe. Được vài năm hắn cũng bắt đầu ngán ngẩm cái đoạn đường đi đi về về 1 giờ dằng dặc này.

Mưa hơi nặng hạt hơn, mấy người dừng lại bên lề mặc áo mưa, xe buýt, xe máy, xe hơi bóp kèn inh ỏi. Kẹt xe. Nhiều vấn đề rối rắn cứ hay kết thúc một cách đơn giản và hiển nhiên và gây nhiều khó chịu như vậy. Hắn lầm bầm chửi thề rồi quẹo xe vào hẻm nhỏ, hai ba chiếc xe trờ tới, luồn lách theo hắn.

Hẻm tối nhờ nhờ, mấy ngọn đèn đường nhỏ nhoi bị tán cây ướt sũng che, ánh sáng vàng nhạt run run dưới mưa lấp loáng. Hắn lách tới lách lui tránh máy vũng nước và ổ gà bùn đất sệch sệch. Một chiếc xe ép sát vụt qua, rồi chặn ngay trước đầu xe hắn, một chiếc khác trờ lên cập hông. Hắn hơi giựt mình, thắng gấp, rồi giảm tốc độ, chiếc xe đằng trước rồ ga lao vào một vũng nước lớn, nước bắn ướt mem người hắn, kể cả 2 thằng “đồng nghiệp” của chiếc xe đàng trước. Hai chiếc xe giảm tốc, ép dần hắn vào một góc khuất hơi tối.

Lờ mờ biết chuyện gì đang xảy ra, hắn kiên quyết dừng xe, rút khóa, rồi đạp mạnh vào chiếc xe cập hông của 2 thằng đang loay hoay xuống xe. Hai thằng ngã nhào xuống, lồm cồm đứng lên, chiếc xe đàng trước 2 thằng lao lại, một thằng cầm gậy.

“Đánh lớn rồi đây!” hắn thầm nghĩ trong đầu, nhặt lên một cục gạch bên lề, chụp mạnh vào thằng cầm gậy. Hụt! Hắn xoay người phang luôn cục gạch vào đầu một thằng và dính một gậy vào cườm tay.

“Đụ mẹ mày, muốn làm anh hùng hả con!” Một thằng vừa chửi vừa lao lên thụi vào bụng hắn. Hai thằng khác ép sát, cặp tay hắn lại. Hắn lại vùng ra, một cước hết sức bình sinh đạp vào gối thằng đang lao tới. Rắc! Lại dính thêm một gậy vào tay phải, đúng ngay chỗ vừa bị đánh. Hic, gãy tay hay bể đầu không cần nói ai cũng biết cái nào hậu quả tệ hơn.

Mất đà, hắn ngã xuống đường, ôm đầu, ăn thêm mấy đạp và một gậy buốt xương ngay tay phải. Trời vẫn mưa, vẫn tối, vẫn vắng tanh, mấy cái cửa sổ của ngôi nhà đàng xa đóng im ỉm, hắn cắn răng không la, vì hắn biết khi anh-hùng-sa-cơ thì câm miệng lại sẽ đỡ bị đánh vài hèo.

Đánh đã nư, nghe đầu hẻm có tiếng chiếc xe đang chạy, 4 thằng côn đồ phắn lên xe quăng thêm một câu “Chừa nghe thằng chó” và... lủi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét